Xem anhset chất lượng cao cực độc, coi anh de lon đẹp xinh của nguoi mau anh thu khoe thân. Cập nhật những câu truyện hình ảnh video clip về chủ đề anhset nhanh đầy đủ đang nóng nhất và HOT nhất
Bố tôi là công chức. Nghề giáo sư của ông đã làm ông trở nên nghiêm khắc, đạo mạo, đôi khi như một hung thần. Oanh Oanh là chị cả. Hoàng Yến chị kế. Hiền là tôi. Thằng Út tên Dũng. Bốn chị em chúng tôi lớn lên trong một gia đình có giáo dục, kín cổng cao tường, và "cai tù" dĩ nhiên là bố tôi.
Mà trời đất cũng công bằng. Tuy hà khắc, nhưng bố lại sợ vợ nổi tiếng. Không phải mẹ tôi hung dữ. Nhưng bà đẹp. Và nhan sắc chị em chúng tôi là phản ảnh sắc đẹp của mẹ hồi còn trẻ. Bố tôi như một cái máy. Ăn đúng giờ. Ngủ đúng giờ, đi làm và về nhà đúng giờ. Ông bắt chúng tôi cũng phải vào khuôn phép chắc nịch như thế. Bố chưa bao giờ cầm roi trừng phạt, mà chị em tôi sợ bố như tù nhân sợ giám thị.
Sợ thôi, khiếp thôi chứ không kính. Cho nên hễ có dịp là ba chị em chúng tôi tụ lại than thở, trách móc bố như dân một nước nô lệ căn hờn người cai trị. Ngoại trừ Dũng, ba chị em tôi đã đến tuổi cập kê. Vậy mà chúng tôi không được đọc tiểu thuyết ái tình, không được xem kịch, phim tình, nói chuyện tình... Nghĩa là bố đang gián tiếp hấp khô ba đoá hoa đẹp có hạng trong xóm tôi. Chúng tôi hoàn toàn không hiểu nổi dự định của bố. Không hiểu bố kềm kẹp chúng tôi để làm gì trong khi mỗi chúng tôi lúc về nhà là có hằng tá đàn ông con trai theo đến tận cổng. Sĩ quan có, sinh viên có, thương gia có. Điều lạ lùng hơn nữa là bố bắt ba chị em chúng tôi phải tiếp nối nghề "gõ đầu trẻ" của ông. Hai người chị của tôi đã là giáo sư. Tôi còn đang theo học tại đại học sư phạm. Thằng Dũng lớn lên rồi cũng phải trở thành ông giáo. Mặc dù chị Oanh thích ngành y khoa. Chị Yến thích văn khoa. Tôi thì thích thương mại và Dũng thì thích đi sĩ quan.
Bố bỏ cả bốn chúng tôi vào nồi luyện thép, rồi đổ ra một cái khuôn duy nhất: sản xuất cô giáo, thầy giáo.
Người Mỹ đến. Họ mở ra những trung tâm văn hoá. Trongđó có H.V.M, nơi đào tạo những người có khả năng về Anh ngữ. Chị Oanh, chị Yến là những người ghi t6n học đầu tiên. Tôi thích có cái tên dễ thương như Oanh, Yến. Vì đó là tên hai loài chim hót hay nổi tiếng. Còn tên Hiền trông có vẻ "hiền" quá. Tôi hỏi mẹ sao không đặt cho tôi cái tên như Hoạ Mi? Mẹ bảo:
- Bây giờ con lớn rồi, mẹ cũng không dấu làm chi. Vì lúc mới sinh con ra, bà nội nhìn thấy cái nốt ruồi hơi lớn nằm trên cái mép bên mặt bộ sinh dục của con. Nên nội có nói riêng cho mẹ biết lớn lên con sẽ dâm. Dâm không khác gì bà Từ Hy Thái Hậu hay Võ Tắc Thiên bên Tàu. Nên phải giáo dục, dạy dỗ con thật cẩn thận. Không khéo lớn lên con sẽ hư thân. Nên việc đầu tiên là mẹ đặt cho con tên Hiền. Để hằng ngày con nhớ phải hiền lạnh, ngoan ngoãn, dễ thương.
À ra thế! Đúng là các cụ chú ý đặc biệt về tôi. Chỉ vì cái nốt ruồi tai ác mọc ở mép lồn tôi mà tôi có cái tên Hiền. Nhưng các cụ lầm lớn, khi tôi, người mang tên Hiền, mà chẳng hiền tí nào. Đó là chuyện của tôi. Còn hai chị Oanh, Yến, không biết có nốt ruồi nào đặc biệt không, mà hai chị cũng dâm khôngkém.
Trong một bữa tối, chị Oanh thưa với bố mẹ tôi:
- Thưa bố, con có ông thầy tên John, Đại tá John trong H.V.M có nhờ con tổ chức một tiệc sinh nhật theo hình thức Việt Nam cho ông. Nghĩa là món ăn, thức uống hoàn toàn Việt Nam và tổ chức tại nhà mình...
Nghe tối đó, bố ngừng ăn, đặt bát đũa lên bàn, mặt ông đanh lại, đôi mắt sắc như gươm nhìn chị Oanh:
- Mày bảo gì? Mày có biết gia đình mình là gia đình nho phong, gia giáo. Cả xóm này ai cũng trọng vọng kính nể. Mày tính bôi tro trét trấu vào cái thanh danh cao quý mà bố đã khổ công gay lên cho gia đình phỏng?
Chị Oanh nhỏ nhẹ:
- Thưa bố, ông ấy có đưa con số tiền hai ngàn đô la và nhờ con thưa với bố để xin phép. Nếu được bố đồng ý con sẽ đưa tiền nhờ mẹ làm các món như chả giò, gỏi sứa, bún mộc, thịt nướng. Thực ra, con tính rồi, ăn thật sung sướng sang trọng mình vẫn còn lời hơn một ngàn. Nhưng nếu bố không bằng lòng thì thôi vậy.
Bố đập bàn:
- Tao nhất quyết không bằng lòng. Cho mày đi học tiếng Mỹ là để cho mày giỏi thêm một sinh ngữ. Chứ không phải để mày rước Mỹ về nhà này, để ăn sinh nhật với mừng sinh nhật. Mày tính đi bán bar luôn chứ không đi làm giáo sư được mọi người trọng vọng phải hông?
Chị Oanh bỏ ăn, ôm mặt chạy vào phòng khóc rấm rức. Mẹ nhỏ nhẹ:
- Cái ông này. Sao lúc nào ông cũng khó đăm đăm như đang giảng bài trong lớp. Con nó lớn rồi. Nó chỉ ngỏ lời xin phép làm một việc rất giản dị. Chẳng những vô hại mà còn có lợi là đằng khác. Tôi chỉ cần vài trăm đô la là có thể có một bữa tiệc linh đình. Số còn lại mình lãi trên một ngàn chứ không ít. Ông không chịu thì thôi. Làm gì mà phải nói nặng con gái là đi bán ba?
- Hừm! Bà lại nối giáo cho giặc? Tôi hỏi bà, chứ cả cái H.V.M, tại sao cái thằng John nào đó nó không nhờ thiên hạ mà phải đi nhờ con gái mình? Có phải là thằng đó nó có cảm tình đặc biệt với con Oanh không? Lại nữa, tại sao nó không tổ chức ở nhà hàng mà phải là nhà mình? Nói cho bà biết. Nó mà tổ chức ở đây là tôi bỏ nhà tôi đii chứ không thể sống với cái nhìn khinh khi của hàng xóm láng giềng quanh đây.
- Ừ, thì ông không bằng lòng thì thôi.
Nói có vậy rồi mẹ tôi cũng buông đũa đi vào dỗ chị Oanh:
- Con nín đi! Đừng khóc. Tại son không khéo lựa lúc. Sao lài nhè vào bữa cơm có các em con để xinh phép một việc như thế? Để từ từ mẹ kiếm lời khuyên bố con.
Ba ngày sau, vào một buổi trưa. Bố đang nằm võng đọc sách. Có một người đàn ông đi vào tay cầm biên lai:
- Thưa cụ, đây có phải nhà thầy giáo Cẩn không?
- Đúng. Cẩn là tôi. Ông hỏi có việc chi?
- Vâng thưa cụ, tiệm bán tủ lạnh Mai Phương sai con chở đến giao cho cụ hoặc cô Oanh một cái tủ lạnh hạng lớn nhất. Xin cụ cho biết là để đâu cho tiện, để cháu mang vào.
Bố tôi sửng sốt, bàng hoàng. Bố không hề đặt mua tủ lạnh nên gọi chị Oanh ra hỏi. Chị Oanh cũng ngẩn ngơ, nên bố hỏi người giao hàng:
- Ông có nhầm nhà ai không? Chúng tôi không hề mua tủ lạnh. Mà tủ lạnh to thế tiền đâu chúng tôi có mà trả. Chúng tôi chỉ là công chức nghèo.
Người giao hàng nhanh nhẩu:
- Thưa cụ cháu không nhầm nhà. Đây này, cụ nhìn số nhà cụ trong biên lai. Với tủ lạnh này đã có người trả rồi. Cụ chỉ việc nhận để xài thôi. Xin cụ cho biết để ở đâu?
Tôi thấy chị Oanh cười tủm tỉm, vì chị biết chắc đây là món quà đầu tiên của Đại Tá John tặng chị. Trong khi bố tôi như từ trên trời rơi xuống. Ông nhìn thấy chiếc tủ lạnh đồ sộ trên xe truck đỗ trước nhà mà ham. Nhưng trong lòng không muốn nhận vì sợ vợ con cười. Vì cái sợ lớn nhất của ông là sau khi nhận chiếc tủ lạnh, thì ông đã mặc nhiên mở cánh cửa "ngục" lâu nay đã bít chặt mọi liên lạc từ bên ngoài vào, từ bên trong ra.
Người lối xóm túa ra, vây quanh chiếc xe để chiêm ngưỡng cái tủ lạnh vừa đẹp vừa lớn kia. Bố tôi nhìn vào tờ biên lai một lần nữa để biết chắc có tên của bố và địa chỉ của nhà mình. Người giao hàng lại lục dục tiếp:
- Thưa cụ, xin cụ quyết định nhanh cho. Cụ cho biết nên để nó ở đâu?
Bố vờ trả lời cho có:
- Ừ, thì cứ "vứt" nó ở bên hè nhà tôi đó. Chỗ nào cũng được. Tôi mong là chủ của chú đã sai chú đi nhầm nhà. Nếu có nhầm thì lúc nào chú lại lấy cũng được...
Người giao hàng nhờ bố ký. Bố lại vờ nguệch ngoạc mấy nét cho có rồi ông bỏ vào nhà trong đọc sách tiếp. Chiếc tủ lạnh được bốn người đàn ông mang vào để ở chái hè nhà tôi. Bố đến nằm võng tay cầm cuốn sách, nhưng tâm trí ông hình như không đọc. Ông đang lo ra cái tủ lạnh vì đám trẻ con lẫn người lớn hàng xóm đang xúm lại săm soi, trầm trồ khen ngợi làm náo nhiệt cả chái hè. Bố tôi sợ đám trẻ con sờ tay bẩn vào tủ lạnh nên bất giác ông đi ra đuổi hết chúng về nhà và đích thân ông khoá cổng ra vào.
Tôi thấy chị Oanh càng tủm tỉm cười nhiều hơn vì chị đang thắng thế. Tôi hỏi thầm chị. Chị Oanh bảo tôi:
- Thì quà của thầy chị tặng chớ còn ai. Nhưng chị không dám nói, sợ bố mắng.
Chiếc tủ lạnh đó vào nhà tôi thì không khác nào đeo một nhẫn kim cương vào tay một cô gái nhà quê. Nó không tương xứng. Nó có cái gì hơi khó nhìn. Tuy vậy, lúc chiều khi mọi đứa trẻ hàng xóm đã bớt đứng ngoài rào trầm trồ, tôi thấy bố long thong bước ra. Ông nhìn chiếc tủ lạnh to cao, màu trắng hột gà. Mặt bố thì đăm chiêu, nhưng ánh mắt ông thì ngời lên một niềm vui. Bố lẩm nhẩm, nhưng cũng vừa đủ lớn cho người trong nhà như mẹ và chúng tôi đều nghe thấy:
- Bố khỉ. Ai mà đi mua tủ lạnh lại cho nhầm địa chỉ nhà mình thế này? Cái tủ lạnh này đẹp quá, phải để ở dinh Tổng Thống, chứ còn nhà mình ... Bố khỉ thật...
Mồm thì nói thế mà ông lom khom đọc những dòng chữ in màu đỏ trên tấm giấy dán bên ngoài tủ lạnh:
- Có ngăn làm nước đá tự động.
- Ngăn chứa thịt cá đông lạnh dùng suốt tuần.
- Nga9n để bia rượu mạnh.
- Ngăn làm kem v.v...
Rồi bố chắp tay sau đít, đi tới đi lui, ý chừng ông tiếc sao lúc nãy ông không chịu bảo bọn giao hàng mang vào nhà cho xong. Vì cái tủ lạnh quá nặng nề to lớn như thế, làm sao ai mang vào cho nổi, sợ khiêng không khéo lại bị trầu sướt nước sơn mới tinh thì chắc đau lòng lắm.
Hoàng hôn xuống, bóng tối ập về. Bố đem cái ghế ra hè ngồi gần cái tủ lạnh, ý như canh chừng sợ quân gian đến ăn cắp, khuân đi mất. Mẹ tôi chơi ác nói với bố:
- Ông vào nhà ngồi nghỉ. Sao hôm nay ông lại thích ra hè ngồi thế?
- Bà mặc tôi. Tôi thích ngồi ngắm trăng.
- Hôm nay mới mồng bốn đã có trăng đâu!
- Thì tôi ... tôi ... tôi ngắm sao!
- Trời đang kéo mây chuyển mưa mà trăng sao gì đâu.
- Mà bà cứ mặc kệ tôi có được không. Tôi thích ra ngồi đây cho thoải mái một lát. Sao bà cứ hay thắc mắc thế?
- Thì thấy tự dưng bữa nay ông đổi tính, ra ngồi nơi đây, nên tôi...
Rồi mẹ đi lấy một cái áo len đưa cho bố:
- Đây, ông choàng qua cái áo cho ấm. Trời chuyển mưa đôi khi độc địa lắm đấy...
Mẹ nhắc hai lần chữ mưa làm bố tôi áy náy thấy rõ. Không ai bảo, bố tự động vào nhà lấy hai cái áo mưa. Một cái của bố, một cái của Dũng ra "đắp" cho cái tủ lạnh. Thấy thế, mẹ lại chơi ác một lần nữa, bảo bố:
- Hay là để tôi nhờ mấy cậu nó đến phụ mang tủ lạnh vào nhà, ông nhé?
- Không! Bà này! Đâu phải là của mình mà mang vào. Để đến mai biết đâu người ta cho bọn giao hàng đến lấy trả lại cho người khác...
Bố trả lời cho có lệ để giữ chút thể diện ông chủ nhà trang nghiêm chớ rõ ràng chính mắt bố đã nhìn thấy tên trong biên lai. Và, đêm đó mưa như trút. Gió thổi mạnh làm hai chiếc áo mưa bay xuống đất. Bố tôi lại vội vàng che dù ra nhặt lên "đắp" cho chiếc tủ lạnh vô tri, mặc dù tủ lạnh đã được bao bằng plastic. Bố vẫn ngồi đó, ngoài vỉa hè, để canh chừng chiếc tủ lạnh.
Đã mười giờ tối. Tôi gõ cửa vào phòng chị Oanh vì nghe có cả tiếng chị Yến cười trong đó. Hai chị khoá cửa thật kỹ sau khi tôi đã bước vào phòng. Chị Oanh chọn một cuốn Playboy trao cho tôi và đưa tay suit bảo tôi hãy im lặng mà xem. Lần đầu tiên trong đời, tôi được xem những tấm hình của các thiếu nữ Mỹ loã thể, khiêu dâm. Cô nào cũng đẹp, phô trương lồn vú ra một cách rất tự nhiên. Mặc dù là phái nữ, tôi vẫn bị kích thích mãnh liệt bởi những tấm hình bốc lửa này. Tôi lật từng trang, coi vội một cách ngấu nghiến và người nóng rang. Trong khi hai chị cùng xem một cuốn gì không biết mà cứ cười khúc khích hoài.
Tôi chồm người qua xem ké. Trời ơi, tưởng chỉ có thiếu nữ Mỹ cởi truồng, ai ngờ đàn ông cũng vậy. Mà người nào cũng đẹp trai, nhất là bộ sinh dục thì tuyệt vời. Cặc chàng nào cũng dài và to như khúc xúc xích. Chị Oanh vừa coi vừa bặm môi. Chị Yến thì hít hà. Riêng tôi, mắt lờ đờ như say rượu, hai tai nóng bừng và tôi nghe ở lồn tôi ươn ướt một chất nước nhờn.
Ngoài kia, thỉnh thoảng chúng tôi lại nghe tiếng mẹ giục bố vào đi ngủ. Ông không thèm trả lời. Tối nay là cơ hội ngàn vàng để chị em tôi được tự do xem cả chồng sách báo khiêu dâm. Chị Oanh nói với Yến và tôi:
- Thầy John cho chị mượn nhiều lắm mà chị đâu dám mang về nhà. Cứ lâu lâu lại nhà ổng lấy vài cuốn, dấu vào cặp đi dạy. Giờ nào rảnh là lấy ra xem vội. Xem chưa đã thèm chị mang về đây để xem tiếp. Các em phải cẩn thận tí nhé. Bố biết được là nguy to đấy!
Chị Yến hỏi:
- Chị có đến nhà ổng rồi à?
Có Có mấy lần. ổng tứ tế lắm Yến à. Sau giờ học là ổng mang xe đến đón chị đi ăn đủ mọi tiệm nổi tiếng nhất ở Sài Gòn, ngon nhất ở Sài Gòn. Có những lần đi xi nê. Và sau khi ra về, ông đã năn nỉ chị đến ghé thăm nhà ông cho biết. Chị đã nhận lời đến nhà ông ở đường Ngô Thời Nhiệm. Căn nhà sang trọng quá và lớn lắm. Có máy lạnh và trang hoàng thật đẹp. Ông sống có một mình. Còn phòng ngủ thì thôi, sang trọng như phòng ngủ của một ông Hoàng. Chị không thể tưởng tượng là ông giàu kinh khủng đến như thế. Đó là một căn biệt thự có người canh gác. Một bà bếp. Một bà làm việc nhà.
Tôi táo bạo hỏi nhở:
- Ông John có... làm gì chị chưa?
Chị Oanh xếp tập báo buông người nàm ngữa ra, đưa mắt nhìn mớ mộng lên trần nhà, miệng cười chúm chím:
- Chị nói mà hai em phải kín miệng nhé ? Với hai em chị cũng không cần phải dấu diếm làm gì vì chị nghĩ trước sau John cũng sẽ cưới chị thôi, vì John yêu chị klnh khủng. Một buổi tối, sau khi xem xi nê ở rạp Rex ra, thì trời mưa. John dìu chị lêu xe, chàng quay kiếng lên, không nổ máy xe mà ngồi nhìn chị đắm đuối. John cầm tay chị hỏi:
- Oanh, em thấy cuốn phim thế nào?
Hay lắm anh John! Tuyệt nhất là những cảnh tình tự Em thích xem lại phim loại tình cảm như thế này lắm. Nhưng ba em khó và nghiêm khắc quá nên chẳng bao giờ được xem. John siết tay chị rồi ôm chị vào lòng:
- Nếu vậy mỗi chiều anh đưa em đi ăn rồi chúng mình đi xem phim. Em lớn rồi. Sao ba em khó với em làm chi vậy. ở Mỹ người ta giáo dục trẻ con cách khác. Mười ba tuổi, ở trường trẻ em được giáo dục về sex, về tình dục rồi. Như vậy trẻ con biết girl vệ sinh. Và nếu có làm tình sớm thì cũng biết cách ngừa không cho bị mang thai. Sao ở Việt Nam người ta bảo thủ quá vậy?
- Chị chỉ biết ôm John, suy nghl về cách giáo dục khẩt khe của bố, những thiệt thòi mà chị em mình phải chịu. Từng tuổi này rồi mà ba chị em mình chẳng đứa nào có nhân tình, chưa biết nụ hôn là gì. Và, lúc nãy, nghe John nói con gái vị thành niên Mỹ nếu có làm tình sớm thì cũng đã biết cách ngừa thai nên chị hỏi dò chàng:
- John! Anh bảo ở Mỹ trẻ con cũng biết cách ngừa thai hả?
- Đó là chuyện bình thường và nằm trong việc giáo dục. Vì sinh ly là chuyện dĩ nhiên của mỗi con người, mỗi con vật. Lớn lên thì sinh lý tự nảy nở như một cái cây tự sinh hoa sinh trái. Nhưag vì chúng ta là người nên phải được hướng dẫn đúng cách để sống văn minh hơn loài vật, thế thôi. Nhưng em hỏi cách ngừa thai làm chi vậy?
Chị không trả lời vì ngượng, nhưng John hiểu. Lúc đó chị nghe ngoài trời vẫn còn mưa, tiếng mưa rơi nhẹ nhàng như một bản nhạc tình lãng mạn. Hình ảnh khêu gợi của cuốn phim, hơi ấm thơm nồng của John, cách chìu chuộng lịch sự của John, làm người chị thèm một.cái gì khó tả. Chị ôm chặt chàng, ngước lên nhìn chàng. John cúi xuống nhìn chị. Trong cái ánh sáng lờ mờ của đèn đường rọi qua cửa kiếng xe nhạt nhòa nước mưa, chị thấy John đẹp trai quá. Chắng khác Alain Delon trong phim. Bỗng chị kéo đầu John xuống, thật gần, thật gần mặt chị, và môi John sà sát vào . Một cái hôn thật nồng nàn kéo dài. Chị chẳng còn biết gì nữa. Người chị mềm nhũn khi lưỡi John đưa qua cho chị nút. Và lưỡi của chị cũng đưa qua cho John nút. Chị cố gắng mở mắt để nhìn John mà không được.
Chị ngất ngây, đê mê. Hồn chị phiêu bạt nơi cõi thần tiên. John ôm slết toàn thân chị. Chàng mân mê ngực chị, xoa vú chị. xoa bấp vế chị. Và... hai em ơi, lúc John sờ vào lồn chị, chị muốn John cởi banh quần chị ra mà làm tình, mà đụ nhau như Alain Delon đã làm trên màn bạc lúc nãy trong rạp xi nê. Chị biết lồn chị lúc đó đã ướt nhẹp. Cơn thèm khát từ bao lâu nay đã cùng lúc òa vỡ ra như con đê ứ nước được khai thông bây giờ tràn xuống. Chị cho tay vào ngực John. Những chòm lông ngực dày cộm làm chị nghĩ tới dưới kia chắc cũng đầy ắp lông nhưthế. Nhưng chị không dám bạo dạn thêm. Thì lúc đó John cầm tay chị đưa lên đặt sát vào chỗ đó của chàng. Một cục cứng ngắt đội chiếc quần kaki của John lên. Nó to lắm. Chị bóp nó, chị nắn nó mà thèm chết người đi được. Chị càng hôn John mạnh hơn để nghe mưa ngoài kia đang rơi nhưthác đổ. John ngừng hôn, hỏi chị:
- Chúng ta về nhà anh nhen?
Chị thổn thức gật đầu vì cơn thèm khát vẫn còn vây quanh. Chị muốn ôm John hôn nữa nhưng phải gật đầu vì chị biết cái phòng ngủ của John sẽ dễ dàng cho chị hơn. Lúc đó chị như một con hổ đói đang chờ mồi. Chị cảm thấy chiếc xe chạy trong mưa quá chậm. Chị ngồi sát vào John, ôm cứng John như sợ chàng biến mất đi.
Vào nhà John, không khí sang trọng quyến rũ của ngôi biệt thự chàng ở làm chị hoa mắt. Bộ salon đắt tiền nằm cạnh chiếc lò sưởi. Phía sau là quầy rượu trưng bày đủ loại rượu trông thật hấp dẫn. John đưa chị vào phòng ngủ của chàng. Hai em ơi, nếu không có quen với John, biết đến kiếp nào chị mới nhìn thấy được một căn phòng ngủ tối tân đến thế. Phòng mát lạnh mà không hề nghe thấy tiếng máy lạnh. Có ánh sáng mà không thấy bóng đèn. Một hồ nuôi cá dài tám thước được gắn hẳn vào trong tường với hàng trăm con cá lạ màu sắc rực rỡ mà chị chưa từng thấy qua. John bấm nút, tiếng nhạc êm đềm dìu đặt vang lên.
John thay đồ. Chàng mặc một chiếc kimono màu xanh dương. Chàng đưa cho chị một chiếc áo ngủ kimono khác rồi dẫn chị vào phòng tắm bảo chị thay. Tim chị hồi hộp và lòng rộn ràng chờ đợi những phút thần tiên sắp đến. Chị biết ngoài kia John đang chờ đợi chị và lòng chị cũng nôn nao mong muốn. Lúc ở phòng tắm bước ra, thì chị gặp John bước vào vớl hai ly nlợu màu nâu nhạt trên tay. Chàng âu yếm mời chị:
- Em uống tí cho ấm đi, Oanh!
Chị nhấm chút rủợu nồng. Chấtrượu cay cay thấm vào cơ thể John đứng thật sát vào chị, ôm ngang người chị, nhìn chị không nói. Giống hệt lúc chàng nhìn chị trên xe. Và cả hai ôm nhau hôn da diết, thật lâu Không biết bao lâu. Nhưag quả thật là lâu cho đến khi John ẵm hẳn chị đến chiếc giường, đặt chị nằm ngữa ra. Và John nằm trên người chị tiếp tục hôn say sưa.
Chị mặc kimono, nhưng bên trong không có lấy một mảnh đồ lót. Chị đâu có ngờ John cũng thế. Cho nên khi John nằm lên người chị, chị cảm thấy con cặc chàng cà lên cà xuống mu lồn chị rõ lắm. John vẫn hôn. Miệngchàng thơm mùi rủợu. Chị nằm yên, cảm nhận bao nhiêu là nỗi khoái lạc tràn đến. Chị âm ư rên thành tiếng, và bấu chặt tóc John như con gấu bấu chặt mồi. Tiếng nhạc vi vu, hơi thở nồng nàn của John, không khí mát lạnh của căn phòng, toàn sức nặng của John đè lên người chị và dưới kia con cặc to cứng của John đang ép sát vào miệng lồn nóng hổi của chị. Tất cả đã kích thích chị ghê gớm khiến chị chịu hết nổi. Và chị đã phải cởi toang áo ngủ ra nằm trần truồng dưới bụng John như mời mọc, chờ đợi.